top of page
Writer's pictureSecrets d'aventure

Tà Năng - Phan Dũng

Đúng ngày này, hai năm về trước chúng tôi đang ở Tà Năng - Phan Dũng. Lúc đó đang có trào lưu đi trekking Tà Năng - Phan Dũng nên chúng tôi cũng muốn thử. Đó là lần đi trekking tự túc đầu tiên của tôi. Ngoài việc được ngắm cảnh đẹp như các bạn đi trước, tôi cũng đã có những kỷ niệm tuyệt vời, khó quên với những người dân tốt bụng ở Phan Dũng.


Tôi nghe nói đây là cung đường trekking đẹp nhất Việt Nam nhưng hơi khó đi và cần thể lực tốt nên chúng tôi đã tìm hiểu thông tin khá kỹ, tự chuẩn bị tất cả những gì cần thiết cho chuyến đi này.

Chúng tôi lên xe và có dặn tài xế là khi nào đến ngã ba Tà Hine thì cho chúng tôi xuống. Thật ra thì cả tài xế và lơ xe cũng không biết là ngã ba Tà Hine là ở đâu. Đến khi chúng tôi bảo là chỗ để đi hồ Đại Ninh thì họ biết. Khoảng 4 giờ rưỡi sáng khi chúng tôi đang say giấc thì lơ xe kêu dậy bảo đã tới nơi. Chúng tôi bị cho xuống một ngã ba tối om, vắng vẻ không bóng người nên cũng chẳng biết hỏi ai để đi tiếp. Nhưng một lúc sau có vài chú xe ôm đến và hỏi chúng tôi đi đâu và chở chúng tôi đi. Trên đường đi chúng tôi đã đi qua hồ Đại Ninh. Cảnh ở đây tuyệt đẹp vào sớm mai nhưng vì mặt trời chưa lên nên chúng tôi không chụp được hình lại. Hai chú là xe ôm ở ngoài lộ chứ cũng không rành đường vào miệt trong lắm nên để đến được thôn Toa Cát, xã Đa Quyn thì chúng tôi đã mất khá nhiều thời gian. Nhưng cuối cùng thì chúng tôi cũng đã đến nơi. Bạn tôi khá đói nên chúng tôi ghé vào một quán để ăn sáng và uống cà phê. Tôi cũng đánh thêm một giấc ngắn vì ở đây có mấy cái võng. Còn bạn tôi thì tiếp chuyện với mấy cô chú bán quán và khách đến ăn. Họ thấy bạn ấy là người nước ngoài mà lại nói tiếng Việt giỏi nên bắt chuyện rất rôm rả.

Khi trời sáng hẳn thì chúng tôi bắt đầu lên đường.


Như mô tả tôi đã đọc được thì chúng tôi sẽ phải đi qua một ngôi nhà có giàn hoa giấy. Và đúng là chúng tôi đã đến đoạn ngôi nhà có giàn hoa giấy nằm giữa những bãi cỏ xanh trông mới thật nên thơ làm sao. Giàn hoa giấy to, đầy hoa và bao trùm cả khoảng sân trước của ngôi nhà. Chưa bao giờ tôi thấy một cây hoa giấy to mà đẹp đến như vậy.



Trên đường đi, chúng tôi còn gặp những anh trai người dân tộc khỏe mạnh chạy những chiếc xe máy được chế lại để chở gỗ trên con đường đất đỏ, đầy dốc và ngoằn ngoèo này. Có một anh dù chân bị sưng to nhưng vẫn phải làm việc. Thật là tội nghiệp.


Chúng tôi cũng đi qua cánh rừng có nhiều hoa và bướm. Nhưng có một điều làm tôi hơi buồn là có rất nhiều rác ở đây và dọc đường đi nên đã làm cho cảnh bớt đẹp đi.

Sau cánh rừng này thì chúng ta có thể thấy những ngọn đồi nối nhau liên tiếp và có nhiều cỏ thấp, không có cây cao. Rồi sau đó thì là những con dốc cao liên tiếp nối tiếp nhau. Lúc này tôi mới biết tại sao mình phải chuẩn bị thể lực thật tốt cho chuyến đi này. Tuy vậy, tôi đã quên hết mệt nhọc khi được tận hưởng khu cảnh tuyệt đẹp ở đây.


Chúng tôi đã chọn một vị trí đẹp nhất để ăn trưa trước khi tiếp tục lên đường.


Tuy nhiên sau khi chúng tôi tiếp tục đi không bao lâu thì trời bắt đầu đổ mưa. Chúng tôi mặc áo mưa và tiếp tục đi. Mưa lúc đầu nhỏ nhưng sau đó lớn hơn một chút. Chúng tôi đã quyết định dừng lại ở một quả đồi để cắm trại khi mưa bắt đầu nhỏ lại. Một lúc sau thì trời tạnh. Những tia nắng cuối ngày lại hiện ra xen lẫn vào màn sương phủ mờ các ngọn đồi. Chúng tôi dựng lều rồi vừa ăn tối, vừa ngắm hoàng hôn.


Vì đã quá mệt nên dù đêm đó, tiếng côn trùng kêu rả rít thì tôi vẫn có thể ngủ ngon lành. Chắc vì ngủ quá ngon nên sáng hôm sau tôi đã thức dậy sớm để có thể ngắm bình minh. Từ cửa lều chúng tôi thì có thể ngắm được cảnh bình minh tuyệt đẹp.


Chúng tôi cũng nấu nước để uống cà phê và nấu xôi để ăn cùng chà bông. Một bữa sáng thật no để chuẩn bị đi tiếp.


Chặng đường tiếp theo cũng chỉ mệt đoạn đầu, đoạn sau thì đỡ hơn nhưng lại dễ lạc hơn vì có một đoạn có khá nhiều ngã rẽ và không có 3G để xem nên đi đường nào nhưng chúng tôi có la bàn và đã tìm hiểu kỹ về địa điểm này trước khi đi nên đã không bị lạc.


Chúng tôi cũng đã đi dọc theo một con suối mát trong. Và cũng đã bơi lội một chút ở đó.

Quãng đường tiếp theo là những con đường mòn bao quanh bởi rừng thưa, cỏ tranh và những bụi trúc. Thỉnh thoảng ở đây cũng có người dân sinh sống và chăn thả vật nuôi ở đây. Và cũng ở đoạn này thì trời bắt đầu mưa to. Chúng tôi vẫn mặc áo mưa để tiếp tục đi. Khi đến đường lớn xuyên rừng thì mưa cũng bắt đầu tạnh. Nhưng lúc đó thì chúng tôi và đồ đạc cũng đã ướt nhẹp. Chúng tôi đã gặp một anh dân tộc đi lên rẫy và anh đã đề nghị chở xuống làng. Chúng tôi ngồi nghỉ và ăn mì gói ở một quán tạp hóa trong làng. Khi đến tới làng, tôi đã phải thốt lên trời ơi, làng gì mà dễ thương, mấy con vật nuôi tự do chạy loanh quanh trong làng. Có một chị heo cứ lượn lờ quanh chúng tôi mãi.


Trời đã chiều sắp tối nhưng trong làng lại không có nhà nghỉ, chúng tôi đã hỏi thăm xem có trả tiền để tắm một chút được không vì người chúng tôi vừa ướt vừa đầy bùn đất. Chị con của cô chủ quán đã dẫn chúng tôi sang nhà chị dâu của chị để tắm. Nhưng sau đó thì cả gia đình đã không lấy tiền mà còn mời chúng tôi trú lại đêm hôm đó và ăn cơm cùng gia đình.


Nhà có một bà lão và gia đình vợ chồng cô con gái. Chị con gái của bà đã có hai con, một trai một gái và giờ chị đang có thai. Anh chồng thì đang đi làm. Cả gia đình ai cũng dễ thương và tốt bụng. Sau khi chúng tôi ăn tối xong thì con trai của bà dẫn con gái của anh sang chơi. Anh tên là Dương. Anh vừa vui tính vừa ham học hỏi. Anh đã nhờ chúng tôi chỉ tiếng Anh vì anh muốn giao tiếp với người nước ngoài tốt hơn. Khi chúng tôi về Sài Gòn, chúng tôi cũng đã gửi cho anh một bộ sách và đĩa tiếng Anh để anh trao dồi thêm.

Nhờ chúng tôi ở lại tối hôm đó nên chúng tôi đã có một kỷ niệm khó quên. Tối hôm đó cả làng dẫn nhau lên rừng đi bắt óc eo để đi bán. Đây là một đặc sản của vùng. Không biết các bạn có biết óc eo là gì không nhưng lúc đó thì tôi thì chưa nghe bao giờ. Óc eo là một loại giống con ếch nhưng nó sống trong các hốc ở trên rừng. Nó chỉ ăn côn trùng và chỉ ra ngoài vào một hay hai cơn mưa đầu mùa. Và cơn mưa chúng tôi đã mắc ở trong rừng là cơn mưa đầu tiên của mùa mưa nên tối hôm đó sẽ có rất nhiều óc eo. Chúng tôi đã quá mệt nên đã không đi theo mọi người lên rừng. Nhưng trước khi đi thì anh Dương có dặn bạn tôi là khi anh về sẽ nhậu đặc sản này.

Và đúng như anh đã dặn. Khoảng 9 giờ thì anh về và chuẩn bị mồi để nhậu. Không rườm rà, anh lấy vài con óc eo nhúng vào nồi nước sôi khoảng 30 giây rồi lấy ra. Anh cũng làm một chén nước mắm me và ớt để chấm. Thế là anh và bạn tôi nhậu. Tôi thì đang ngủ nên không dậy. Chỉ nghe bạn tôi nói là thú vị lắm.


Sáng hôm sau, chúng tôi định đi sớm nhưng mọi người giữ ở lại ăn trưa xong mới được đi. Thế là chúng tôi lại ở lại thêm một chút. Hôm đó là ngày đi bầu cử nên ai cũng ăn mặc tươm tất để đi bầu. Khi anh Dương về thì mọi người bắt tay vào làm cơm. Hôm nay ngoài món óc eo trụng nước sôi còn có món óc eo xào xả ớt. Thật ra khi nhìn thì hơi sợ nhưng nếu các bạn được ăn thì các bạn sẽ rất thích. Thịt óc eo ngọt và dai hơn thịt ếch. Và có thể ăn cả da mà không bị dai. Ngoài những người trong gia đình thì hôm nay còn có một vài người hàng xóm ghé nhậu chung với cánh đàn ông. Chúng tôi đã có những câu chuyện rất vui.


Khoảng 13 giờ thì chúng tôi phải chia tay mọi người để đi ra Liên Hương cho kịp chuyến xe. Chúng tôi đã muốn gửi gia đình một ít tiền nhưng mọi người đều từ chối. Gia đình còn cho hai đứa cháu chở chúng tôi ra Liên Hương bằng xe máy.

Chúng tôi rất cảm kích tấm lòng của gia đình của anh Dương, đặc biệt là mẹ của anh. Họ tuy rất nghèo nhưng giàu lòng nhân ái, hiếu khách và rộng lượng. Nhờ có những trải nghiệm với gia đình anh mà chuyến đi của chúng tôi có nhiều ý nghĩa hơn. Cám ơn anh và gia đình.

186 views0 comments

Recent Posts

See All

Comments


bottom of page